Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Video phone

Tiếng chuông điện thoại bàn reo inh ỏi , theo qui định của gia đình , người đầu tiên bắt máy là ba tui , vì vậy nên tui đành ...mặc kệ . Lát sau , chuông điện thoại lại reo , nhưng chẳng có ai bắt máy . Chắc người gọi muốn gặp tui . Vừa " alô " thì nghe tiếng nhỏ bạn " chị vén màn cửa đi chị " . Vì trời đã tối nên phải bật đèn ( để tui thấy đường ) buông màn ( để hàng xóm không thấy tui ) . Một tay cầm điện thoại , tay kia hé cái màn cửa nhìn ra , thấy nhỏ bạn đang cười toe toét ở lầu bên kia tính theo đường chim bay . Nhà hai đứa cách nhau đến hai cái ngõ , chỉ ở trên cao mới nhìn thấy nhau qua khung cửa sổ . Vậy là không cần dùng phương tiện hiện đại vẫn nhìn thấy mặt nhau . Tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất , nói chuyện không mỏi miệng mà lại mỏi tay quá ! Chắc nhỏ cũng giống tui nên cười hì hì " Bữa khác tiếp nha chị " 
Bẵng một thời gian ( bằng khoảng thời gian xây một cái nhà ) , bữa nọ , nhỏ ghé chơi , tui ghẹo " Đi lạc hả ?" . Nhỏ cằn nhằn " Ghét cái nhà sau lưng nhà em , xây cao quá nên giờ nhìn qua không thấy phòng chị nữa " Ờ hen ! tui biết nhà đó xây mới nhưng xây xong hồi nào tui không để ý . Tui ghẹo tiếp " Nói chuyện được rồi , thấy mặt nhau mấy chục năm nay không chán sao ? " Nhỏ cười " Thấy mặt nó vui hơn " 
Chiều đến , khi tưới cây tui đưa mắt nhìn qua , thấy một bức tường thành cao ơi là cao chắn ngang . Ôi còn đâu khoảng không gian thơ mộng của hai đứa tui ???



Ảnh : Internet

Mắt là cửa sổ của tâm hồn nhưng miệng lại là cửa chính của nó . S.Exupéry




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Bạn có thể comment cho bài viết bằng cách:
- Post hình : [img] link hình [/img]